Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.Lăn về đâu? Mình chẳng biết.Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
