Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm.Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời.Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi".Và cho tới nay, ông vẫn còn sốt sắng giúp đỡ đoàn của chúng tôi.Cô giáo dạy tôi, nói thẳng cho tôi biết rằng phải quên hết những điều cũ đi để bắt đầu học lại từ đầu.Bức thư ấy, tôi chép lại đây.Sau khi ông chết, người ta tìm thấy trong tờ của ông.Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác.Sao? Cả một tòa nhà vì vậy mà phải trễ sao? Phải bồi thường lớn và sai hẹn, sẽ lỗ vốn lớn, bao nhiêu sự khó khăn! Mà chỉ vì mỗi một người! Gọi điện thoại.Xin bà kể cho tôi nghe".
