Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Mi thì làm sao điên hoặc chết được.Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.Bởi cô ta làm giáo viên.Chúng tôi mò mãi không thấy.
