Theo thói quen, trước khi vào cơ quan, ba Chíp ghé vào quán cà phê quen thuộc ngồi nhâm nhi ly bạc xủi cùng bác Hùng làm cùng cơ quan.Nếu không vì thương bé Bông và vì một chút hy vọng mong manh rằng có thể anh vẫn còn sống, thì có lẽ chị đã tự kết liễu đời mình.Lấy nụ cười đi mua niềm hưng phấn, bạn có được tia hy vọng.Vị ni cô nhìn Chíp bằng một ánh mắt trìu mến, ánh mắt đó mang lại cho Chíp có một cảm giác thật dễ chịu và gần gũi.Nói đoạn ông Gió lướt đi nhẹ nhàng.Cô chấp nhận những nguyên tắc sống có phần hơi cứng nhắc đó như một thương hiệu “Made by Chíp”.“Trẻ con bắt chước người lớn vì đơn giản chúng muốn thoát bỏ mọi giới hạn, người lớn lại vờ như một trẻ con khi giới hạn của họ không còn kiểm soát nỗi nữa.Nói đến đây thôi có lẽ các bạn cũng có thể tưởng tượng được sự tồn tại mãnh liệt của Ghét như thế nào.Một lần nọ, chị Da đỏng đảnh nói với Cục Ghét:tôi thì mạnh mẽ và hiếu động, trong khi chị ấy thì hiền và trầm tính hơn.
