Sau hết: ông nhận rằng không biết tại sao nó lại thôi ra như vậy, và ông thẳng thắn nói với tôi: "Xin ông cho biết chúng tôi phải làm sao, và chúng tôi sẽ tuân lệnh ông".Bây giờ tôi biết làm thinh.Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.Lúc đó, cha mẹ mới tự hỏi: "Làm sao cho nó muốn sửa đổi được".Trong tuần lễ bày hai con chuột đó ra, số hàng bán được tăng lên năm lần.Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ.Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó.Tôi khen ông ta khéo quản lý căn phố đó và kết luận rằng: Tôi muốn ở thêm một năm nữa, nhưng không đủ tiền trả.Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này:Bất kỳ thằng khùng nào cũng tự bào chữa cho mình được mà những thằng khùng đều làm như vậy hết.
