Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
