Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.Được nói chuyện, được trao đổi.Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.Thứ mà tôi hay bẻ bai.Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
