Tôi đê mê, rụng rời.Rồi anh đi du lịch với tinh thần của ông già Omar trong bốn câu thơ này:T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi.- Cầu chưa bao giờ sập hết.Ông nói: "Đêm tới, trước khi tắt đèn, ông tập thói quen vạch rõ công việc hôm sau.Tôi nhận những phận sự, trách nhiệm mới.Song thiệt ra khách khứa nào có ai để ý tới khăn ăn ấy đâu!".Bà thuật lại rằng, thời niên thiếu, bà hết sức nhút nhát, luôn luôn lo lắng, sợ những lời ra tiếng vào.Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài".Có bao giờ tôi dám ngờ rằng tâm hồn tôi có được bình tĩnh, tự tin như nay đâu".