Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.- Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ.Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.