" Đứa nhỏ có kể vào đâu những lời đó.Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức.Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy.Bây giờ tôi biết làm thinh.Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho mẹ.Nhiều khi đói quá, được ít nho lót lòng chàng mừng lắm.Tôi thích môn đó lắm.Bây giờ tôi gần như không tin một chút nào những điều mà 20 năm trước tôi tin, trừ bản cửu chương ra.Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn."Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng.
