Một buổi sáng đẹp trời, như thường lệ, vừa nhác thấy Jim là anh chàng hồ hởi: Jim, khỏe không?Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác.Một bài hát không đi kèm nền nhạc.Thứ hai là sự nhạy cảm linh hoạt khi đặt câu hỏi.Trong buổi tối hôm ấy, một người khách đột nhiên hỏi tôi rằng: Giả sử anh đang đi dưới sân đài truyền hình NBC thì có ai đó nắm lấy anh đặt anh ngồi xuống một cái ghế trong phòng quay, nhét vào tay anh một mớ bản tin và nói: Brokaw bệnh rồi.Sullivan với một giọng nói đều đều và chậm rãi đã làm cho mọi người không biết bao nhiêu lần lấy tay che miệng.Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp.Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.Lúc này tôi mới nghĩ trong đầu là nên nói cái gì tiếp theo.Tất nhiên bạn cần phải có những tính cách: Cởi mở, nhiệt tình, sự quan tâm, và luôn trong tư thế sẵn sàng để hỏi.
