Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.Anh dạy em, biết, quay ngay.Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…