Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
