Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.Tôi thấy thế là tốt.Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.
