Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.Mà đời người thì có mấy đâu.Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.Cháu thấy bác tội lắm.Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.