Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Hắn cũng đang không cảm nhận được.Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.Còn lười và nhát, thì chịu.Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.Sai là vô trách nhiệm.
