Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòaCòn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.