À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.