– Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng.Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi.Thì ra đây là Nghĩa Địa Voi, nơi mà những chú voi già cả khi biết mình đã “gần đất, xa trời” đến để trút hơn thở cuối cùng như một tập quán cố hữu của loài voi.Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng.đi, hãy chăm đi dạo ở công viên, bờ hồ.Thấy vậy Cục Ghét chạy đến gần và hỏi Khói Đen:Bạn không nỡ vứt nó đi nhưng cũng không thể để nó nằm trong nhà được.hẫn không dễ chịu chút nào nhất là với một người đa sầu đa cảm như cô.M, quá trễ cho một bữa ăn sáng, nhưng nghĩ thôi kệ có còn hơn không, tôi quyết định lếch cái thây "thừa xương thiếu thịt" của mình vào quán bò kho quen thuộc gần nhà.Lòng Ghét thấy cũng nguôi ngoai ít nhiều, đi thêm một đoạn, Ghét đến một khu vực mà cây cối thưa thớt hơn, có lẽ đây là nơi sinh sống của những loài linh trưởng lớn.