Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Ốm ra đấy mà làm gì.Bác là bác rất không hài lòng.Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.