Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ.Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả.Tôi há hốc miệng! Tôi đã quên béng rằng mình đã hẹn nói về đề tài này! Tôi bận tối mắt tối mũi với một núi công việc, và hôm nay cứ đinh ninh sẽ pha trò cho khán giả như thường lệ.Khi gặp phải chuyện gì không như ý, hãy cố quên nó đi và nghĩ đến những việc khác có thể đem tới niềm vui cho bạn.Trò chuyện chia vui trong đám cưới dĩ nhiên khác với phân ưu nơi đám tang.Harvey cũng đồng ý về tầm quan trọng của sự lắng nghe.Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe.Người đó có lòng nhiệt tình hay không? Có thật sự thích hợp với công việc này không? Nếu cảm thấy ứng viên quá e dè hay sợ sệt, hãy áp dụng những phương pháp khởi đầu câu chuyện mà tôi đã trình bày ở chương hai.Nếu bạn là người nghiêm nghị thì hãy xem anh ấy có nghiêm nghị hay không.Nói chuyện hài hước thuộc về một phong cách riêng của bạn.