Làm thế nào để ngừng viết.Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.Em vẫn biết là anh bất mãn.Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.Cậu em thế là tạm biệt rồi.Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm.
