Bố bảo: Đáng xem thật.Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.Đã đi một số cây số.Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác.
