Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.Mỗi con người trong Loài Người.Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.Để trẻ con bớt dần phải khóc.Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.