Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.Dù lúc này mắt không có nước.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Mình rất sợ phí thơ.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất.Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.